Một “trái tim yêu thương” là trái tim biết đồng cảm, động lòng trắc ẩn trước nỗi đau thương của người khác, có ý thức hành động để giúp đỡ, cởi bỏ nỗi đau khổ bất hạnh và đem đến niềm vui, hạnh phúc cho con người. “Trái tim yêu thương” là nơi gieo mầm hạnh phúc.
Bắt đầu bằng câu chuyện bên hè phố Paris hoa lệ. Một người ăn xin mù với tấm biển ghi: “xin hãy rủ lòng thương tới kẻ mù nghèo khó này”.., nhưng ông chẳng nhận được bao nhiêu tiền ném vào trong giỏ.
Đến một ngày, khi tấm biển được thay: “Tôi mơ ước được nhìn thấy mùa xuân..” thì những người qua đường liên tục giúp đỡ cho ông.
Khi những lời nói ấm áp chân tình có thể vẽ lại cả một chân trời, một mơ ước, thì nó có thể chạm tới tâm can người nghe và lay động thiện niệm ẩn sâu trong họ…
Johnson và Murray cùng điều trị tại bệnh viện. Họ ở cùng phòng và coi nhau như những người bạn. Johnson bị mù, mang một chiếc gạc che mắt theo chỉ dẫn của bác sĩ. Murray thì đang điều trị một căn bệnh khác. Vì nằm cạnh cửa sổ, hàng ngày Murray thường kể các câu chuyện ở bên ngoài cho Johnson nghe.
Một lần, Murray kể về một cặp đôi đang hẹn hò trong công viên ở phía dưới bệnh viện. Chàng trai tặng hoa cho cô gái nhưng cô hất bỏ và vùng vằng bỏ đi. Johnson kêu lên, cô gái muốn một chiếc nhẫn cầu hôn chứ không phải hoa. Cả hai đều cười vang vì sự ngây thơ của chàng trai trẻ.
Một lúc sau, Murray cho hay chàng trai lại đi tới chỗ cô gái với bó hoa. Lần này cô chấp nhận và còn hôn anh. Dừng lại vài giây cho thêm phần hồi hộp, Murray nói, chàng trai đang quỳ một chân và lấy ra một thứ gì đó. “Nhẫn phải không?”, Johnson hỏi. – “Đúng rồi, một chiếc nhẫn”.
Johnson mỉm cười rạng rỡ trước hạnh phúc của đôi trẻ.
Ngay lúc đó, y tá bước vào phòng chiếc xe lăn. Đã đến giờ Murray đi gặp bác sĩ. Trước khi đi, Johnson cầm tay Murray và chúc ông may mắn.
Một lúc sau, một y tác khác vào phòng sắp xếp lại chiếc giường Murray đã nằm. Johnson nhận ra bạn mình đã không còn ở đó.
Im lặng trong giây lát, Johnson nhờ y tá kể tiếp câu chuyện đang diễn ra trong công viên. Nữ y tá mở rèm với một thoáng bối rối. Cô nói không có công viên nào ở dưới cả, chỉ có bức tường đối diện với căn phòng thôi. Johnson chợt hiểu.
Có lẽ đọc đến đây bạn cũng đã hiểu Murray đã mang lại gì cho Johnson, với một trái tim nhân ái nhiều thiện tâm. Johnson cảm thấy biết ơn người bạn của mình vì đã giúp ông tận hưởng cuộc sống mà không cần qua đôi mắt.
chuaviet.org tổng hợp