Duyên nợ vợ chồng có phải đã được ông Tơ bà Nguyệt an bài?
Chuyện xưa kể rằng có một cậu công tử con quan thường theo cha đi săn bắn. Trong một chuyến đi săn, do mải đuổi theo một con thỏ, anh bị lạc vào rừng sâu, loanh quanh mãi không tìm thấy đường về. Công tử khát nước nên lần tìm đến một bờ suối, chàng bỗng thấy một chiếc hang đá, mừng rỡ vội bước vào hang. Chàng nhìn thấy một bà lão đang ngồi se chỉ, các sợi chỉ hồng thắm được kết vào nhau. Anh khẽ bước lại gần bà lão và thưa: “Con đi săn bị lạc đường vào đến đây, xin bà cho hỏi đây là đâu?”.
Bà lão đáp: “Đây là động tiên, mọi người thường gọi ta là bà Nguyệt, ta đang ngồi se duyên cho tình yêu dưới trần gian”.
Rất đỗi ngạc nhiên, công tử hỏi “Se duyên bằng các sợi chỉ này ạ? Mà sao sợi chỉ của bà chỉ có màu hồng?”. Bà lão nhẹ nhàng đáp “Chỉ này được gọi là sợi dây tơ hồng, các đôi trai gái có duyên nợ với nhau sẽ được ta kết nối bằng sợi tơ hồng. Cặp đôi nào được se nhiều sợi chỉ hồng thì sẽ yêu thương nhau nhiều. Số sợi chỉ ít hay nhiều là do mối ân tình các kiếp trước đây của họ với nhau”.
Nghe vậy công tử liền hỏi: “Vậy bà lão có thể cho con biết sau này con sẽ sánh duyên cùng ai ạ?”.
Bà lão đưa mắt nhìn vào phía trong hang, hướng tới một ông lão đang ngồi lặng lẽ đọc một cuốn sách rất dày. Bà nói “Kia là ông Tơ, công tử hỏi ông ấy sẽ biết”.
Chàng trai bước đến bên ông lão và hỏi “Bậc tiên có thể cho con biết, con sẽ se duyên vợ chồng với ai?”.
Ông Tơ đáp: “Công tử sẽ se duyên với Tố Lan, con gái của một người bán rau ở khu chợ phía đông của kinh thành”.
Duyên nợ – nỗ lực của bản thân có thay đổi được an bài?
Nghe vậy, công tử cúi đầu lặng lẽ. Chàng cảm ơn ông Tơ bà Nguyệt, hỏi đường ra khỏi khu rừng. Trở về nhà suy ngẫm ít hôm, chàng quyết định lần tìm đến khu chợ phía đông kinh thành để tìm hiểu. Vừa đến đầu chợ, đã gặp ngay mẹ con người bán rau, đứa bé gái mặt mày lem luốc chừng 9 tuổi, áo quần rách rưới.
Công tử dò hỏi thì biết được tên cô bé đó là Tố Lan. Buồn bã quay về nhà, nghĩ tới nghĩ lui, anh quyết cải mệnh trời để không kết duyên với người nghèo khó như vậy.
Anh gọi một người hầu lên và dặn: “Ngươi hãy đến cổng chợ phía đông kinh thành, cho mẹ con người bán rau số tiền này và đưa họ đến sống ở một làng quê xa xôi phía bắc”. Người hầu vâng lời và đã đưa hai mẹ con đến sống ở một làng nơi hẻo lánh cách rất xa kinh thành.
Thời gian thấm thoát trôi đi, 7 năm đã qua, công tử đã nên danh phận. Một ngày chàng nghe đồn có một cô gái con của một vị quan phủ gần đó nổi danh là giai nhân xinh đẹp, giỏi giang và thiện lương. Nàng tên là Thảo Nương, đã nhiều người đến cầu hôn nhưng đều bị từ chối.
Công tử khăn gói đi sang đó, thuê phòng trọ gần phủ đường nhà quan đó để phục xem mặt người con gái kia. Và chàng đã toại nguyện khi nhìn thấy Thảo Nương, trông cô xinh đẹp dịu dàng. Công tử vội quay về nhà, xin phụ thân sang nhà vị quan đó xin se duyên cho đôi trẻ. Hai gia đình môn đăng hộ đối nên việc kết hôn sớm thành, đôi vợ chồng sống hoà hợp yêu thương nhau.
Có duyên nghìn dặm xa còn gặp
Một ngày người vợ ngỏ ý muốn cùng chồng về làng quê trước đây, nghe thấy tên làng đúng với địa phương mà người hầu trước đây đưa mẹ con nhà bán rau đến sống. Chàng giật mình hỏi kỹ, người vợ liền kể cho chồng nghe mọi chuyện đã xảy ra: “Kỳ thực thiếp chỉ là con gái nuôi của cha mẹ. Cha mẹ đẻ thiếp cũng làm quan nhưng sớm qua đời, chỉ còn lại thiếp và bảo mẫu sống cùng nhau. Do cách chợ cũng không xa nên cả hai đi bán rau để kiếm sống. Rồi một ngày có người mang tiền đến và bảo mẹ con thiếp rời khỏi chợ, họ đưa đến một làng quê xa xôi. Số tiền đó đủ cho mẹ con thiếp có được một chốn ăn ở ổn định. Thiếp gặp cha mẹ nuôi ở đó. Cha mẹ nuôi của thiếp đây có lòng từ tâm, lại hiếm muộn, nên đem thiếp và bảo mẫu về nuôi dưỡng. Thiếp được dạy dỗ, cho ăn học, giúp việc bút nghiên cho cha chốn công đường. Đã rất nhiều đám đến dạm hỏi xin cưới thiếp, nhưng cha mẹ đều bị từ chối. Lạ thay, bên nhà chàng vừa ngỏ, thì dưỡng phụ đồng ý ngay. Chúng ta nên vợ chồng chắc là có duyên nợ từ trước”.
Công tử lặng người đi rồi hỏi: “Có phải tên nàng hồi nhỏ là Tố Lan?”. Người vợ gật đầu rồi đáp: “Thảo Nương là tên sau này do cha đặt cho khi nhận thiếp làm con nuôi”.
Chàng công tử nhớ lại câu chuyện nơi hang động năm xưa, chàng hiểu rằng ông Tơ bà Nguyệt đã se duyên thì không thể khác được, chàng nhìn vợ rồi khẽ nói:
Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ
Vô duyên đối diện bất tương phùng
(Có duyên nghìn dặm xa còn gặp
Không duyên trước mặt vẫn cách lòng)
Công tử hối lỗi về những chuyện đã qua, ngày càng sống có trách nhiệm và yêu thương người vợ…
Thành vợ thành chồng là do duyên nợ. Vợ chồng sống tôn trọng yêu thương và có trách nhiệm với nhau chính là thuận theo Thiên ý, những ân oán từ trước nên được trả bằng những điều thiện về sau.
Hồng Anh/Chuaviet.org (tổng hợp)