Trong đạo Phật thì kiếp trước và kiếp này hay quá khứ của kiếp này không hoàn toàn khác nhau mà là một, một sự chuyển đổi, hoán đổi và liên tục từ cảnh giới này sang cảnh giới khác.
Chúng ta cũng đọc câu chuyện dưới đây:
Chuyện kể rằng, ngày xưa trên miếu Quan Âm có một con nhện chăng tơ. Trải qua nghìn năm sống trong nhang khói và những lời kinh kệ, nó dần có Phật tính. Một hôm, Phật đến hỏi nhện rằng: “Cuộc đời này, cái gì là đáng quý nhất?
Ngươi tu tập đã ngàn năm, vậy đã ngộ ra điều này hay chưa?” Nhện trả lời: “Thế gian quý giá nhất là cái không có được và cái đã mất đi”. Phật bảo rằng câu trả lời chưa đúng. Qua nghìn năm sau, Phật lại hiện lên hỏi nhện câu hỏi xưa, câu trả lời vẫn như xưa. Qua nghìn năm sau nữa, câu trả lời vẫn như thế.
Vì sao mà qua bao nhiêu nghìn năm, câu trả lời của nhện vẫn là như thế? Bởi trong suốt mấy nghìn năm đó, nó đã nhìn ngắm đến si mê một hạt sương long lanh trên cỏ, nhưng rồi chỉ một cơn gió lớn là cuốn hạt sương bay đi.
Cảm giác mất mát trong lòng, nhện đinh ninh rằng thế gian này, điều quý giá nhất chính là những gì không có được và những gì đã mất đi.
Phật liền cho nhện đầu thai làm người để chiêm nghiệm quá trình tu luyện của mình. Nhện đầu thai thành nàng Châu Nhi đài các, con một viên quan chức lớn trong triều. Khi nàng 16 tuổi, lúc này trạng nguyên Cam Lộc đỗ đầu, nhà vua quyết định mở yến tiệc.
Trong lòng Châu Nhi vô cùng mừng rỡ vì biết rằng chàng chính là mối nhân duyên mà Phật đưa đến cho mình. Thế nhưng sự thật lại vô cùng oái ăm, Cam Lộc sánh duyên cùng công chúa Trường Phong, Châu Nhi lại được chỉ định với thái tử Chi Phụ. Quá đau lòng vì mối nhân duyên đổ vỡ mà mình đã nuôi giữ bao nhiêu năm trời, Châu Nhi ốm nặng.
Chi Phụ thấy nàng sắp chết, cũng đến phủ phục mà có ý định quyên sinh.Lúc nàng đang trên ranh giới giữa sống và chết, Phật lại hiện ra và giải thích cho Châu Nhi về nhân duyên trong đời. Cam Lộ chính là hạt sương năm xưa, bị cơn gió đưa đến và cuốn đi chính là công chúa Trường Phong, mãi mãi hạt sương thuộc về cơn gió.
Còn Châu Nhi ư, cây cổ thụ nàng nương náu mấy nghìn năm trong kiếp nhện mới chính là nhân duyên của nàng. Người đó chính là thái tử Chi Phụ vậy.Giải thích cho Châu Nhi xong, Phật hỏi: Thế thì ở đời, cái gì mới là thứ quý nhất hả nhện con.
Nhện như bừng tỉnh: Thưa Phật, thứ quý nhất không phải là thứ không có được hay thứ đã mất đi, mà nó chính là thứ hạnh phúc hiện có trong hiện tại.Nói theo đạo Phật, vợ chồng là do duyên số, có nghiệp, có nợ với nhau, chứ không phải khi không mà lấy nhau được. Phần lớn là do duyên số quyết định.
Tuy nhiên, nếu chỉ đổ thừa cho duyên số thì không thực tế . Chúng ta phải chọn lựa, mà trong sự chọn lựa của chúng ta có nghiệp, có nhân quả chi phối bên trong.Tuy nhiên sự lựa chọn cuối cùng vẫn thuộc về phước. Hễ có phước thì chọn đúng, không có phước thì sẽ chọn sai.
Duyên nợ trong cái nhìn của Đạo Phật
Trong sự tái sinh luân hồi, duyên sẽ tồn tại, nhân – quả ân oán đời trước sẽ theo duyên này đến đời sau. Thời đức Phật còn tại thế có câu chuyện, hai mẹ con nhà nọ thất lạc nhau lúc đứa con còn rất bé vì chiến tranh nên họ lưu lạc nhau, đến khi họ gặp nhau thì họ không còn nhận ra nhau là mẹ – con nữa mà họ đem lòng yêu nhau vì họ thấy có cái gì đó quyến luyến giữa hai người?!
Đến ngày họ làm lễ thành hôn, lúc đó Phật đi qua và đức Phật khuyên ngăn cuộc tình đó, đức Phật gọi đó là Nghiệp Duyên. Nhưng bị họ chống đối quyết liệt, họ phải đến với nhau cho bằng được. Cuối cùng Ngài sử dụng Thiên nhãn thông giúp cho họ thấy quá khứ của chính mình, hai mẹ con đã nhận ra nhau.
Trong đạo Phật thì kiếp trước và kiếp này hay quá khứ của kiếp này không hoàn toàn khác nhau mà là một, một sự chuyển đổi, hoán đổi và liên tục từ cảnh giới này sang cảnh giới khác nhưng nghiệp lực không thay đổi.
Lấy ví dụ: Hai vợ chồng thương nhau sống với nhau hạnh phúc, nhưng bỗng nhiên người vợ hay người chồng lại có thêm người khác bên ngoài. Đó là nhân quả của duyên và nợ. Điều này bị xã hội vô cùng lên án đó là vi phạm đạo lý làm người, là tội lỗi nặng nề. Phật giáo thì xem đó như là món nợ mà người đó phải trả, hoặc chính họ tạo ra một nghiệp mới (nợ).
Đến với đạo Phật, phải biến chuyển đổi tình cảm và nợ duyên đó thành phước lành giúp cho mình tinh tấn trong việc phụng sự đạo Pháp mới mong được giải thoát được nợ duyên đó. Để hướng đến cuộc sống an lạc, hạnh phúc ngay tại đời này.
Còn đối với những người không thấm nhuần giáo lý cao siêu nhiệm mầu của đức Phật thì xem nó như là một trò chơi tình ái và dục vọng, vì vậy mà nghiệp vẫn còn, và tự chuốc lấy khổ đau, khi gia đình ly tán, ghen tuông, kiện tụng đeo đẳng đời sống của ta….Và do vậy, luân hồi duyên và nợ.
Trong cuộc sống thường ngày có rất nhiều thắc mắc khó lý giải như:
“Vì sao ở thế gian có đôi vợ chồng sống với nhau rất hạnh phúc nhưng chỉ một thời gian ngắn ngủi rồi chia tay? Vì sao có đôi bạn trẻ yêu nhau rất lâu khi sắp thành hôn lại bỏ nhau?
Đó là duyên, nợ đã hết:
Vì sao hai người vừa gặp nhau trong giây lát đã tin tưởng và yêu say đắm?
Vì sao có đôi vợ chồng người vợ bị đánh đập, mắng chửi tàn nhẫn nhưng vẫn tận tâm chăm sóc chồng không bỏ được?
Vì sao có người luôn quan tâm lo lắng và hết mực yêu thương người bạn ngoài đời hơn cả chính mình?
Tất cả là vì nợ – duyên vẫn còn, đó là nghiệp của mình tạo ra ở kiếp trước nên mình phải trả. Là người con Phật phải biết tu tập lấy tâm từ bi hóa giải nghiệp chướng đó mới mong thoát khỏi luân hồi duyên nợ, đó mới là trách nhiệm của người có hiểu đạo Phật!
Và cứ như thế ta tu tập từ đời kiếp này sang đời kiếp khác thì chúng ta tìm đến cái Duyên với Phật Pháp. Chúng ta sẽ hưởng Phước lành nếu biết tạo cái duyên nợ của thế gian đến với Phật Pháp.
Có thể duyên đó đến trong giây lát rồi biến mất và cũng có thể duyên đó tồn tại mãi mãi đến kiếp sau vì trong duyên đó còn có nợ. Nhưng còn nợ của duyên thì phải trả, không trả thì còn nghiệp mà còn nghiệp thì không thể giải thoát.
Như vậy chúng ta phải tu tập ngay từ kiếp này, giây phút này đừng để chậm hơn, để chúng ta có cuộc sống an lạc tương ứng.
Hồng Anh/Chuaviet.org (tổng hợp)