Lá ngập ngừng do dự, hỏi ý kiến của Cây. Cây nói: “Chỉ cần anh không rời đi, thì cả đời này em sẽ không rời bỏ anh”.
Nhưng rồi Gió vẫn kiên trì theo đuổi. Cuối cùng đến một ngày, Lá đã động lòng, bèn lựa chọn phiêu du cùng Gió.
Trước khi rời đi, Lá bèn hỏi Cây: “Vì sao em không giữ anh ở lại?” Cây chỉ nhẹ nhàng nói: “Bởi vì anh muốn xa lìa cành”.
Lá lại hỏi Gió: “Vì sao em lại một lòng theo đuổi anh?”
Gió chân thành trả lời: “Bởi vì trên đời này không có hai chiếc lá giống hệt nhau”.
Lá im lặng, là Cây không biết bày tỏ tình yêu, hay là Gió quá kiên trì?
Cây vẫn cố mỉm cười hỏi Lá: “Tại sao anh lại muốn rời đi?”.
Lá vui mừng nói: “Bởi vì anh muốn được nhìn ngắm thế giới bên ngoài”.
Sự thực là, Cây thật sự rất yêu Lá, vì muốn tác thành nguyện vọng của Lá, Cây đã không giữ Lá ở lại bên mình.
Gió hỏi Lá: “Vì sao anh lại muốn đi theo em?”.
Lá thích thú nói: “Bởi anh đã mang đến ước mơ cho anh, và còn giúp anh thực hiện ước mơ”.
Vậy là, Gió đã đưa Lá bay khắp thế gian, cho Lá được nhìn ngắm thế giới lung linh đầy màu sắc.
Nhưng rồi cũng đến một ngày, Lá úa vàng và không còn đủ sức bay theo Gió được nữa. Rồi Lá rơi xuống mặt đất, một chiếc xe tải lao đến vô tình.
Cây rất đau lòng nhìn Lá nằm cô đơn trên đất. Cây hối hận vì đã không giữ Lá ở lại, cũng không thể làm gì để giúp Lá hơn được nữa.
Trong khi ấy Gió vẫn tiếp tục rong ruổi chuyến hành trình, dường như nó không còn bận tâm đến Lá nữa.
Cây ứa lệ, là bởi Lá không biết trân quý, hay là bởi cơn Gió quá vô tình?
Chúng ta đôi khi cũng giống như Lá, đã vô tình bỏ lại những thứ bình dị bên mình để đuổi theo những ao ước mơ hồ. Bong bóng thường đẹp và rực rỡ sắc màu nhưng dễ tan vỡ.
Nhưng đến khi quay đầu nhìn lại, ta mới biết những thứ mà chính tay ta rũ bỏ sẽ không bao giờ có lại được nữa.
Những thứ mà ta vô tình dứt bỏ, lại thường là thứ đáng được trân quý; những thứ mà ta vất vả theo đuổi, lại không phải là thứ mà sinh mệnh cần.
Cuộc sống cũng như câu chuyện Cây và Lá: Ta đang đánh mất đi những điều trân quý, để cuốn trôi theo những ảo tưởng hão huyền. Xin đừng đợi đến khi không thể vãn hồi lại, thì mới biết trân quý những điều bình dị ta đang có. Bởi một khi mất đi rồi, ta sẽ không bao giờ tìm lại được nữa đâu…
Những gì có trong đời là nhân duyên. Đừng để mất rồi nuối tiếc. Như lá lìa cành, có khi nào có thể quay lại.
Hồng Anh/Chuaviet.org (tổng hợp)